Bốn mươi chín ngày mất của anh Nguyễn Nhật Duật
Thế là anh đã đi xa
Đường trần còn lại mình ta đi về
Vội chi Duật hỡi vội chi
Bỏ trường bỏ bạn mà đi sao đành
Đi rồi đi thật sao anh
Từ đây con phố vắng tanh những chiều
Hàng cây rủ bóng cô liêu
Lấy ai tri kỷ những chiều mưa rơi
Anh đi nhớ tiếc bao người
Anh đi bỏ lại một trời yêu thương
Phải chăng chữ nghĩa vô thường
Giữa đường bỏ cuộc văn chương anh về
Từ đây thôi thế biệt ly
Còn ai tâm sự những khi vui buồn
Hôm nay trời bỗng mưa tuôn
Khóc anh từng giọt lệ buồn khóc anh
Vẫn còn thể phách tim anh
Vẫn còn đây mãi bóng anh cao vời
Lương sư trọn đạo nghĩa trời
Văn chương vốn nghiệp một thời anh say
Còn anh những áng văn hay
Vẫn còn đây mãi bóng cây giữa trời
Anh giờ đã khuất xa rồi
Mới đây thoắt đã thành Người Thiên Thâu
Bây giờ hồn lạc về đâu
Về nơi vô tận hay bầu trời cao
Đời người ôi giấc chiêm bao
Bờ xa đêm tối bể sầu mênh mông….
Chuông chiều từng giọt thinh không
Khói hương lăng đãng trên dòng mộ bia
Nhìn anh tưởng vẫn còn kia
Ngờ đâu anh đã trở về Hư Không
Sông ơi! Cứ chảy xuôi dòng
Hóc Môn, 4 – 2000