Vào 1 ngày tháng năm vùng cực, ở gần nơi ở của ông già Noel. Đàn tuần lộc đang chờ đón những đứa trẻ sắp ra đời.
Những con tuần lộc con vừa ra khỏi lòng mẹ, nằm co ro, mẹ chúng vệ sinh cho từng đứa con. Sau đó, những chú tuần lộc con ngơ ngác mở mắt ra nhìn thế giới. Cố gắng gượng dậy, bước khập khiễng trên 4 chân non nớt, lon ton chạy theo mẹ, chúng ngậm lấy bầu sữa để uống lấy từng giọt yêu thương từ lòng mẹ.
Chúng đáng yêu sao cái lũ tuần lộc con! Nhưng, có 1 chuyện lạ, rất lạ, bình thường thì con tuần lộc nào mũi cũng đen. Tự nhiên đâu ra lọt ra cái con tuần lộc có cái mũi đỏ chót như quả ớt vậy! Tên chú ấy là Rudolph. Chú trở thành tâm điểm chú ý của cả đàn tuần lộc. Mọi người nhìn vào xăm soi, dò xét cứ như chú là kẻ lạc đàn. Ban đêm, nhà ai cũng tắt đèn đi ngủ, có mình nhà của Rudolph sáng chưng. Đó là do cái mũi đỏ của chú phát sáng. Không ai ngủ nổi với cái ánh sáng đó. Bố mẹ chú đã phải cho chú ra ngủ phòng riêng sớm hơn anh em mình. Đêm hôm sau, trong căn phòng cô đơn với cái mũi phát sáng, Rudolph thức rất lâu. Chú tủi thân vì bạn bè ai cũng được sà vào lòng mẹ. Còn chú phải ra riêng sớm hơn mọi người, cái ánh sáng chết tiệt trên mũi chú không ngừng phát sáng. Chú khóc, khóc ấm ức và ngủ thiếp đi vì mệt.
Ban đêm đã tủi thân, ban ngày cũng không khá gì hơn, Rudolph tung tăng đến đám bạn. Ai cũng xa lánh. Chú thành trò cười cho bọn nhóc, còn người lớn thì không thèm nhìn đến chú. Chú cứ như là kẻ lạc loài-chỉ vì cái mũi đỏ. Bọn trẻ thì nhìn chú với ánh mắt chế giễu. Chúng tìm tất cả thứ gì to nhất, đỏ nhất để đặt lên mũi mình xem coi ai mũi to và đỏ hơn Rudolph, rồi cả bọn phá ra cười.
Rudolph tội nghiệp thất thiểu về nhà. Mẹ chú ngạc nhiên hỏi con mình sao không ra chơi với bạn. Còn Rudolph lại hỏi lại rằng: “Mẹ ơi! Tại sao con lại có cái mũi đỏ thế này?” Nhìn ánh mắt mẹ, Rudolph biết là không thể nào có câu trả lời. Chú lê bước vào phòng.
Và rồi từ ấy, Rudolph ít đi ra ngoài hơn. Mẹ chú dù cố động viên thế nào thì cũng không thể nào xóa tan đi nỗi mặc cảm trong chú.
Vào một đêm gần giáng sinh, ông già Noel đến chỗ đám tuần lộc. Như mọi năm, ông đến gặp 4 con tuần lộc Dasher, Prancer, Dancer và Vinxen đã theo ông suốt mấy ngàn dặm đường để đem niềm vui cho trẻ nhỏ. Nhưng năm nào ông đi cũng gặp bão tuyết. Dù mắt ông có tinh tường tới đâu cũng không thể nhìn xuyên quá cái màn đêm dày đặc tuyết và gió. Với cái vận tốc 5800 km/h mà phải kịp giờ đưa quà cho trẻ nhỏ trong cái màn đêm đó quả là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn mà năm nào ông cũng phải vượt qua.
Ông già noel đi về khi màn đêm đã buông xuống, trên đường đi, ông chợt thấy trong góc có 1 thứ ánh sáng rất lạ trong lùm cây và ông nghe tiếng khóc. Tiến tới sát lùm cây, ông thấy 1 chú tuần lộc con đang khóc và cái mũi của chú phát ra ánh sáng rực rỡ. Ông lại gần hỏi chuyện mới biết là chú đang tủi thân do bị đồng loại bỏ rơi. Ông Noel nghe thế cũng buồn lắm, ông vỗ về an ủi Rudolph và cũng không biết làm cách nào để chú được đồng loại chấp nhận. Chợt, cái mũi Rudolph làm ông nghĩ tới một sáng kiến. Ông nói cho Rudolph nghe ý tưởng của mình. Rudolph ban đầu cũng rất ngạc nhiên và gật đầu đồng ý.
Giáng sinh tới, cả cái khu tuần lộc như rộn rã hẳn lên, vì họ được nhìn thấy những người hùng của họ được buộc vào cỗ xe chở quà của ông già Noel. Từng người hùng của họ được gọi tên để được buộc vào cỗ xe: Dancer, Pracer, Dasher, Vixen và… Rudolph. Cả đàn tuần lộc ngạc nhiên, Rudolph từ từ tiến ra. Ông già Noel mỉm cười nhân hậu. Sau khi buộc Rudolph vào xe của mình. Ông chuẩn bị lên đường.
Về phần Rudolph, cảm thấy được niềm tự hào đó, chú ngẩng cao đầu và mũi chú phát ánh sáng rực rỡ thách thức màn đêm đông lạnh giá. Và từ đó, Rudolph là 1 bạn đồng hành không thể thiếu của ông già Noel mỗi khi đông về.
*Câu chuyện này được hư cấu lại từ câu chuyện gốc của một người thư ký ở bưu điện Montgomery, Chicago. Gia đình ông gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống vì vợ ông mắc bệnh ung thư, nhà ông không thể chuẩn bị gì cho lễ noel. Câu chuyện này được bắt đầu khi con gái ông hỏi: “Cha ơi, sao mẹ con lại không giống người khác hả cha?”