Một ngày viếng cố đô
Mưa rơi trên mái cổ
Hương chiều bay theo gió
Lặng hồn với người xưa
Sừng sững cửa Ngọ Môn
Soi mình trên dòng biếc
Sóng lớp triều phế hưng
Qua rồi thời oanh liệt
Ta đứng giữa thành Nội
Ngoài sân đầy lá rơi
Chạnh lòng ta khẽ gọi
Cố nhân, cố nhân ơi
Người xưa, Tố Như ơi!
Câu thơ nghe bồi hồi
“Trăm năm trong một cõi”
Đời người bao nổi trôi…
Phải đây là cung cấm
Đã tàn theo thời gian
Lối xưa hồn cỏ úa
Chỉ còn ánh trăng tan
Chỉ còn vết thời gian
Lắng hồi chuông kim cổ
Ngoài kia là lăng mộ
Cùng một kiếp nhân gian
Tiếng đàn ai réo rắt
Có phải khúc Nam ai
Hay tiếng người cung nữ
Còn ngân trong đêm dài
Đứng giữa cầu Trường Tiền
Lặng nhìn dòng thời gian
Nhìn đôi bờ Hương Giang
Huế nhuốm màu cổ kính
Như hồn thơ Thanh Quan!
Huế – Tháng 6, 1995