Hai trăm năm đã qua rồi
Lời thơ cụ vẫn sáng ngời nhân gian
Kiều từ cất tiếng bi oan
Mây trôi bèo giạt hoa tàn từ khi
Lời rằng tử biệt sinh ly
Duyên còn chẳng tiếc, tiếc gì đến thân
Đành rằng nghĩa nặng tình thâm
Chuyện trăm năm đã một lần ly tan
Xưa nay phận bạc hồng nhan
Làm cho nhụy rửa hoa tàn chưa thôi
Từ khi lưu lạc quê người
Đoạn trường nhớ lại đã mười mấy năm
Héo hon ruột cũ tơ tằm
Chân trời góc bể đăm đăm từng ngày
Giật mình cơn tỉnh cơn say
Lầu xanh là chốn đọa đầy kiếp hoa
“Trăm năm trong cõi người ta”
Lời thơ xưa vẫn đậm đà nhân sinh
Mỗi lần trẩy hội Thanh Minh
Ngày xuân lại rộn tâm tình Nguyễn Du