Tặng Ngọc Cư
Không phải huyền thoại mẹ Âu Cơ
sinh bọc trứng trăm con
Nửa băng qua núi
Nửa xuôi về nguồn
Theo mẹ lên rẫy xẻ đồi
Theo cha xuống biển khơi ngòi làm sông
Bãi dài cát nắng mênh mông
Nương theo dòng nước thuyền không quay về
Mẹ ngời nhìn lũ con đi…
Cũng không phải núi mẹ đã đôi lần
bị chia lìa ngăn cách
Kẻ Đông người Tây
Kẻ Nam người Bắc
Để đàn con mẹ phải sống những năm dài tủi hận
Chờ ngày THỐNG NHẤT
Và hôm nay cuộc sống đang rộn ràng tất bật,
Từng ngày đổi mới
Hàng chục chuyến tàu ngày đêm nối liền Sài Gòn – Hà Nội
Một vòng quay mới
Ôi! Giấc mơ vòi vọi
Đang chuyển mình đi tới…
Nhưng sao đêm nay
Đứng nhìn mảnh trăng côi,
Trên cánh đồng quê tôi,
Mảnh trăng ai xẻ làm đôi
Bên này bên ấy chia đôi hai đầu
Còn tên “Mười – Tám – Thôn – Trầu”
Buồng cau lá thắm nhớ câu tơ chùng
Con đò xuôi ngược dòng sông
Bên này Cầu Xáng – Phú Đông quê người
Nhị Bình – Thạnh Lộc chia đôi
Đông Hưng Thuận đã xa rời Hóc Môn
Nhà em ở dưới Tam Thôn
Chiều ra Thới Hiệp mắt buồn đứng trông
Mai sang bên ấy theo chồng
Người đi có nhớ bờ sông quê mình
Khởi từ hương lửa ba sinh
Từ đây chia cắt đường ranh đi về
Đêm đêm nhìn ánh sao KHUÊ
Người về bên ấy canh khuya có buồn
Vườn Trầu vẫn nhắc em luôn!
Tháng 4, 97