Những câu chuyện buồn nhiều hơn vui từ Mai Hòa – 2

Lại kể tiếp những câu chuyện buồn nhiều hơn vui.

Nhảy hồ tự sát

Tự sát nơi thiên đường? Nghe hơi vô lý nếu bạn là người bình thường, khỏe mạnh bước vào đây. Bạn được sống ở đây chả khác chi một resort 4 sao giữa lòng thiên nhiên kết hợp cả homestay nữa.

Nhưng bạn mang căn bệnh thế kỷ trong người, khi vào đây đa phần nằm trên cáng hoặc thập tử nhất sinh. Bạn chỉ nhìn cảnh đẹp xung quanh chả có hứng thú. Sẵn có cái hồ và bạn cảm thấy bế tắc, bạn nhảy xuống tính kết liễu đời mình. Nhưng rất tiếc, cái nóng của miền Đông làm hồ cạn nhanh, nước chỉ tới mắt cá chân. Và có sâu lắm cũng chỉ tới đầu gối.

Bạn bật khóc và hối hận bên bờ hồ. Các sơ an ủi và động viên bạn sống tiếp. Cuộc đời cứ thế, tâm trạng tuyệt vọng ở trong một khung cảnh hữu tình. Quá là sai nhưng biết sửa làm sao?

Chuyện cô sinh viên bí ẩn

Cô lớn lên trong cái nơi tôi gọi là thiên đường. Chắc là một trong những bé tôi đã gặp nhiều năm trước. Nhưng bây giờ đã lớn và vào đại học.

Nếu cô kém cư xử hay đanh đá, chắc cũng không có gì đáng nói. Trời sinh tính mà. Cô xấu xí một tí theo quan điểm của cộng đồng, cũng chẳng sao. Ai mà không có khiếm khuyết này nọ trên người.

Nhưng các sơ Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn đã giáo dục quá tốt. Cô khéo ăn, khéo nói, khéo cư xử. Chúa lại ban thêm món quà dễ thương nữa. Giữa tuổi trẻ phơi phới thế này, nhiều chàng trai liêu xiêu, và cô cũng phải lòng anh bạn cùng trường.

Nhưng…, sơ chỉ biết khuyên đại loại là: nếu có thể con hay chọn ai giống mình. Và đừng tiết lộ cho ai biết hoàn cảnh của con.

Câu chuyện này tôi cũng chỉ dừng lại tại đây.

Trở về từ cõi chết để xưng tội lần cuối

Chuyện lìa đời của ai đó trong này, nó quá thường tình đi. Với căn bệnh nan y này, khi thuốc không còn chống đỡ được nữa. Cái chết đến là đương nhiên!

Nhiều người được các sơ khuyên theo đạo để xưng tội, dọn mình cho cuộc sống đời sau bình an. Một trong những điều bình an nhất đó chính là xưng tội, nói ra hết những ghen ghét, oán thù, bực tức, lỗi lầm từ vụn vặt đến nhơ bẩn nhất.

Có người xưng tội mấy lần, hấp hối và đi vào cơn mê. Bất chợt, người ấy tỉnh dậy và xin xưng tội. Chỉ vì người đọc kinh cầu hồn nắm tay họ quá chặt trong cơn hấp hối, trong lòng dâng lên sự tức tối muốn giết người đó. Thế mà sợ không về cõi vĩnh hằng bình an, họ quay lại xin thú nhận tội lỗi lần cuối rồi an lòng ra đi.

Các bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *